Cũng lại là ...đôi khi Đôi khi... Nghĩ thật lạ về cuộc đời Lại có một ngày Có thể khóc vùi cùng người mới quen... Và những điều tưởng rằng đã quên Lại bỗng nhiên nhớ như chưa từng nhớ Giá được làm loài hoa mắc cỡ Sẽ xếp lá Vờ quên! Này tuổi đời! Ta xin trả lại em Những cỗi cằn Những ưu tư Và nhăn nhó Xin một lần được lại là trẻ nhỏ Hồn nhiên Reo cười Dẫu mây trời vần vũ Lòng nhẹ nhàng Không gợn chút âu lo... Từ Nguyễn
Là chút hồng phai Chẳng có gì đâu em ở lại Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn Tâm hồn một chút hồn cỏ lá Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn. Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ Đã phai mờ trên những lối đi Đường về là gió, là mưa, là bão lũ Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề. Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai Em ơi em ạ hồng mất dấu Sẽ mất dấu hoài giữa hư không. Hư không là gì hư không nhỉ Là chút hồng phai chút hoài nghi Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ Đã tàn phai quá giữa đường về Trịnh Công Sơn ********************************** Chúng ta thường biết và nhớ đến Trịnh Công Sơn với hình ảnh của một người nhạc sĩ tài hoa. Nhưng không chỉ để lại trần gian này cái thông điệp "Quê hương, Tình yêu và Thân phận" bằng âm nhạc, Trịnh Công Sơn còn vẽ và làm thơ. Gần đây Unlimited thường đọc thơ của ông, Thơ Trịnh Công Sơn không nhiều. Mỗi bài thơ thường chỉ có đôi câu. Hiếm có những bài thơ dài. Nhưng để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm và xúc cảm như nhạc của ông vậy. Đọc thơ Trịnh Công Sơn, càng hiểu thêm vì sao ca từ của ông lại gần với thơ đến vậy. Unlimited
Còn đó những vô thường! Thử nhẩm đếm trên bàn tay... Có bấy nhiêu ngày Trong một tháng Lẩn thẩn cười, ngao ngán Ai lại như mình không? Chuyện như đùa mà lại cứ bâng khuâng Một kiếp tằm ăn rỗi Này nhé Hết ngày là lại tối Cuối một chiều, hoàng hôn lại buông lơi... Chỉ một vầng trăng Cũng một ánh dương thôi Những tụng ca sẽ chỉ là thừa thải Bao người làm thơ miệt mài, mê mải Vẽ vầng hào quang lóng lánh, sáng ngời! Đêm nay trong cơn mưa đông ngập ngụa trong đời Ta lại hiểu thêm Về điều không tồn tại Những vui buồn thì thôi đành gửi lại Lẽ vô thường Dù khắc khoải vẫn còn đây... Từ Nguyễn
Một ngày như mọi ngày Một ngày như mọi ngày, em trả lại đời tôi Một ngày như mọi ngày, ta nhận lời tình cuối Một ngày như mọi ngày, đời nhẹ như mây khói Một ngày như mọi ngày, mang nặng hồn tả tơi Một ngày như mọi ngày, nhớ mặt trời đầu môi Một ngày như mọi ngày, đau nặng từng lời nói Một ngày như mọi ngày, từng mạch đời trăn trối Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi Một ngày như mọi ngày, quanh đời mình chợt tối Một ngày như mọi ngày, giọng buồn lên tiếp nối Một ngày như mọi ngày, xe ngựa về ngủ say Một ngày như mọi ngày, em trả lại đời tôi Một ngày như mọi ngày, xếp vòng tay oan trái Một ngày như mọi ngày, từng chiều lên hấp hối Một ngày như mọi ngày, bóng đổ một mình tôi... Trịnh Công Sơn
Khói trắng mong manh Trong buổi chiều tôi nhìn ra sợi khói Sợi khói rất mềm bay lượn xung quanh Đã từng qua những lần vô vọng thế Bình thản tôi nhìn sợi khói đang tan Dẫu sao lòng đôi chút cũng bình yên Bởi lòng tôi từng qua những muà tao loạn Một chút hương thay cho vừng sáng Loé lên rồi tắt ngúm cũng dần quen Và tôi quen cả những điều vô vọng Không phải cố tình để huyễn mình đâu Sợi khói trắng buồn lờ lững không lâu Như buổi chiều đông khói vờn trên mái bếp Tôi đang với quả xanh không có được Đang tìm buồn ngay lúc đang vui Ra khỏi cõi tôi để thấy bên ngoài Khói trắng tan khi nào chẳng biết Là khói sương nên rất mong manh Làm sao đựng trong một bàn tay hẹp Không khác đâu, cuộc sống này rất chật Còn chỗ nào cho tiếng hát tôi nghe Tôi thường hát những bản mình không thuộc Đam mê những sợi khói vô tình Đống lửa nào thả lên, không cần thiết Khói đẹp vô cùng vì khói rất mong manh Cao Thoại Châu
Đoản khúc vô thường Chẳng tiếc những ngày trước anh qua Không em Chẳng buồn những ngày sau anh tới Không em Chỉ đau nỗi hôm nay Có nhau mà như xa Đôi khi hạnh phúc làm cho ta mệt mỏi Khi yêu thương thăng hoa trên lối mòn Đôi khi nước mắt làm ta ấm áp Và chia ly là dấu chấm huy hoàng… Nhưng niềm tin luôn là ngọn nến Thắp lên ánh sáng giữa hỗn mang Hạt giống luộc, em gieo vào đất Mong một ngày mầm quả sẽ sinh sôi Ươm niềm vui em gặt về trái đắng Trên niềm đau hạnh phúc sẽ đâm chồi… Than chi nỗi phù du mất - được Cõi vô thường ta hát khúc tụng ca. Đoàn Ngọc Thu
Có thể! Có nỗi gì níu áo thơ tôi? Không biết nữa! Vừa như không, như có... Đo con chữ là thước trời lộng gió? Hay mịt mùng của tĩnh lặng - đơn cô? Có chút gì không ra vẻ bâng quơ Nhưng cũng chẳng nên hình hài, xương thịt! Ngay chính mình - đã chắc gì hiểu hết Day dứt? Tình cờ? Rồi như thể vu vơ... Có điều gì lẩn khuất giữa câu thơ? Nửa đau đáu? Nửa ngập ngừng? Có thể ... Cánh buồm xa thiết tha đời dâu bể Giữ trong lòng một bến nhỏ bình yên? Từ Nguyễn
Chạng vạng Chạng vạng đất Chạng vạng trời Tình tôi chạng vạng trong thời xa em Mắt nhìn chạng vạng hơi men Miệng đời chạng vạng chê khen tiếng lời Tuổi tên chạng vạng Quên rồi Đường đi chạng vạng biết nơi mô về? Tháng ngày chạng vạng cơn mê Oán ân chạng vạng Bốn bề đong đưa Đôi khi chạng vạng vần thơ Làm sao soi đến bến bờ tương lai Xin trăng sáng trọn đêm dài Vén Màng chạng vạng Phủ dày hồn tôi Nguyễn Văn Phương ( Phương xích lô)
Buồn riêng Ta có chút buồn không thể cho ai dẫu với em kia bỏ đời đứng chực (trời xanh thẳm – mái chiều cong vuốt một chùm mây trắng ngẩn cuối non đoài) Ta có chút buồn không thể cho ai cả với tình yêu một đời van vỉ (mùa lá hết - bất bình, gió xé con chim rồi nhảy nhót cành khô) Ta có chút buồn rất mới mà xưa rất thuộc về em mà lòng em mờ mịt như xế nắng, em đi – tà áo khép con mắt vừa trở sóng – lênh đênh ? Khổ vô cùng : chực suốt đời em khi nỗi buồn ta sững sờ hoá đá… Hoàng Lộc