Có nhiều trường phái thơ, nhiều kiểu thơ. Thường thì người ta hay kêu thất tình mới làm thơ hay, còn yên bề gia thất rồi thì... hết cảm hứng thơ . Thế nhưng, vẫn có một lối làm thơ khá hóm hỉnh, là thơ... "nịnh" vợ . Với lối làm thơ này, Bùi Nguyễn Trường Kiên có nhiều bài đạt đến trình độ... siêu nịnh . Quý bà đọc những bài này chắc chỉ có... phổng mũi . Nói thế cho vui, chứ thực ra thì cũng cần phải đặt ngược lại câu hỏi: chẳng lẽ nào các bà vợ lại "ghê gớm" đến độ cắt đứt hết mạch thơ của các thi sĩ? Có lẽ không đâu nhỉ! Thơ là cảm hứng, nếu các "ông thi sĩ" tìm thấy cảm hứng từ các "quý bà thơ" (thuở còn yêu thì gọi là "nường thơ") thì chắc là cũng phải có những bài gọi là "nịnh" vợ để đời như BNTK chứ nhể. Các bác có sưu tầm được những bài thơ thuộc loại này thì cùng chia sẻ ở đây cho vui nhá.
Ngàn lần là cứ: Có yêu em! (Bùi Nguyễn Trường Kiên) Em bảo quả đất vuông Anh bảo tròn Em bảo vuông Ừ, thì vuông! Em bảo mặt trời màu đen Anh cho rằng đỏ Em bảo đen Anh chữa lại vàng Em bảo đen Ừ, thì đen! Em bảo biển sao hẹp thế Anh nói rằng biển mênh mông Em bảo: Không Anh bảo: Có Một hạt sương long lanh nho nhỏ... Ừ, thì biển chẳng mênh mông! Anh có yêu em không? Anh bảo rằng có Em lắc đầu: Không Anh gật đầu: Có Không có! Ngàn lần là cứ: Có yêu em!
Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi, Nhất vợ nhì trời... là chuyện tự nhiên. Ðàn ông sợ vợ thì sang, Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà. Ðàn ông không biết thờ bà Cuộc đời lận đận kể là vứt đi. Ðàn ông sợ vợ ai khi, Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!!! Ðàn ông khíp hách ngang tàng, Nghe lời vợ dạy là hàng trượng phu. Ðàn ông đánh vợ là ngu, Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi. Lấy nàng từ thuở mười nhăm, Ðến khi mười chín tôi đà năm con. Nàng thì trông hãycòn son, Tôi thì đinh ốc, bù lon rã rời. Nắng mưa là chuyện của trời, Tề gia nội trợ có tôi bao thầu. Suốt ngày cày cấy như trâu, Chiều về rửa chén cũng ngầu như ai. Nấu cơm, đi chợ hàng ngày, Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn. Lau nhà, lau cửa chẳng màng, Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu. Nhiều khi muốn hộc xì dầu, Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày. Nàng đòi thi đấu võ đài, Tung ra một chưởng, chén bay ào ào. Nhớ xưa mình mới quen nhau, Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương. Cho nên tôi mới bị lường, Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng. Than ôi thực tế phũ phàng, Mày râu một kiếp thôi đành đi đoong. Một lòng thờ dzợ sắc son, Còn non còn nước thì tôi còn... thờ Không biết làm thơ nhưng biết cớp pi and paste.
Cái vụ này vô đây học hỏi tích lũy kinh nghiệm là chính...Không ngờ anh TD cũng " nịnh" thế nhểy...hi
Hehe! Ở xứ này, có câu " Lady first". Té ra Ở VN , không thiếu gì cha Sợ Zợ. Đây là 1 lầm lẫn nặng ký. Bởi vì ông cha ta có câu" Con không cha như nhà không nóc", Cái xứ Mĩ này con cái hư hỏng nhiều cũng vì người Đàn Bà chi phối quá nhiều trong gia đình. Đừng nghĩ LT kỳ thị đàn bà, vì LT kính trọng mẹ hơn cha của LT. Nhưng có bao nhiêu người Đàn Bà được như mẹ LT. Năm 1975 LT ham chơi ở miền Trung, trong khi cả nhà đi Mĩ. Vậy mà chỉ có Mẹ vẫn ở lại chờ LT. Dù thương Mẹ, nhưng LT nghĩ rằng đàn ông vẫn luôn là cột trụ của gia đình
Mỗi ngày Sau bữa ăn Tôi vẫn ngậm ngùi rửa chén Không vì yêu Không vì thương Chỉ muón chia xẻ cuộc đời Vợ cũng đi làm, Mình cũng thế Sống trên đời hạnh phúc ở riêng ta
Giã từ cõi mộng điêu linh Tôi về buôn bán với mình phôi pha Mình ơi tôi gọi là nhà Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi. Bùi Giáng
Vợ thơm như đóa hoa hồng Dù khô, dù héo gì chồng cũng... yêu! Vợ lãng mạn như cánh diều Chồng buồn thì đợi chiều chiều thả chơi Vợ sáng như ánh mặt trời Chồng bị... cúp điện cả đời chẳng sao Vợ “ngọt” như bịch me ngào Vắng một chút đã “xôn xao” cõi lòng Vợ là hơi thở của chồng Thiếu vài bữa chắc mấy ông hổng còn! Thà rằng chẳng được ăn ngon Chứ mà không vợ... héo hon, thẫn thờ Vào ra hồn cứ dật dờ Vợ ơi! Đừng có... hững hờ nữa nghen! Sưu tầm
Tình anh, em là duy nhất Tiếng sét ái tình băng xuống cuộc đời anh Trái tim nóng, vỡ oà trong hạnh phúc Ít phút gặp em, bao đêm ngày thổn thức Lòng dạ lâng lâng như kẻ vô hồn. Trên đường đời, vó ngựa dập dồn Anh vững tin hơn, có em bên cạnh Trong đêm đen, ôi vì sao lấp lánh Anh vượt đại ngàn nhờ đôi cánh - Tình Yêu. Sánh bên nhau ta mong ước thật nhiều Nhưng có lẽ một điều cao cả nhất Là mãi giữ một tình yêu chân thật Không mỏng kiểu tơ trời, hay mỏng manh sương mai. Ta cùng nhau vững bước tới tương lai Nửa của tôi ơi! Tình anh, em là duy nhất. Sưu tầm
Không cao sang, mơ mộng, xa vời Em hiện hữu giữa đời tôi rất thật Quá vô tâm tôi đâu có biết Đã bao lần em khóc vì tôi Mỗi một lần nước mắt em rơi Mang lại cho tôi những điều may mắn Chẳng phải duy tâm nhưng có một điều chắc chắn Ở cạnh em tôi luôn được bình an Trời sinh ra tôi con ngựa bất kham Không là kị sĩ mà em ghìm cương rất giỏi Những lúc đánh mất niềm tin, chán chường, mệt mỏi Tôi tìm lại sự cân bằng trong em Sống xa quê tôi càng thấm thía hơn Nỗi cô đơn cùng có người chia sẻ Tôi muốn nói với em một điều nhỏ bé Đơn giản chỉ là: Tôi không thể thiếu em Sưu tầm
Biết ơn em (Bùi Nguyễn Trường Kiên) Nói lâu nay hỏng "có sách", mách hỏng "có chứng", sợ thành ra nói xạo. May quá, bữa rồi về quê, na được thùng sách đóng gói cất kĩ từ thời tốt nghiệp đại học xuống Xì Gòn, lôi ra được cuốn thơ của Bùi Nguyễn Trường Kiên. Xin trích tiếp một bài "nịnh" khác: === Biết ơn em Cảm ơn em Nàng Âu Cơ ngày nay đã chung vai tảo tần sương gió Chia hết niềm vui, giữ lấy phần gian khó Để những mái đầu xanh nên vóc nên hình. Thuở ban sơ Ai hiểu hết chính mình Bài toán cộng lo toan bài toán trừ cơm áo Bài dân ca nào nói về chim sáo Sổ lồng rồi, sáo chẳng bay xa? Mái tóc từ bao giờ em chẳng cài hoa Hai lần uốn cong hai lần hối tiếc Để hôm nay khi nói về dong suối biết Anh mơ màng tìm gió ở trên cao. Cuộc đời buồn như một giấc chiêm bao Đưa tay nằm bàn tay em sạm nắng Anh chợt hiểu vì đâu môi lại đắng Và vì đâu Suốt đời Anh chẳng thể thiếu em. (Bùi Nguyễn Trường Kiên. Gửi lời cho gió mang đi... Thơ. NXB Trẻ, 1997, tr. 13-14.)
Tui có mấycâu này muốn tặng cho mấy anh ninh nặng dzợ Trời ơi ngó xuống mà coi! Mấy ông nịnh vợ là con Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng đi uống bia ôm. Tối về nịnh vợ em là "nàng tiên". Rồi mơ đến bóng tiên non. Lượn lờ trong quán xanh hồng đèn hoa. Con nào mà chẵng giống cha! Ới anh nịnh vợ là con Ngọc Hoàng. Tui đây tức cãnh sinh tình. Anh thì nịnh vợ, tui thì nịnh anh.
Một chuyến đi xa (Bùi Nguyễn Trường Kiên) ta bỗng thèm một chuyến đi xa thèm được xa em thèm được em nhớ thèm được thấy em buồn nỗi buồn vô cớ thèm được biết em thao thức suốt canh dài. ta bỗng thèm một chuyến đi xa thèm biết em quên - dễ nào quên được thèm em nhớ về mùa xuân năm trước về một sớm mai nào ta đã gặp nhau. ta bỗng thèm một chuyến đi xa thèm em nếm tận cùng nỗi buồn xa cách những giọt mưa đầu mùa tí tách gõ trong đêm gọi sáng đón ai về. ta bỗng thèm một chuyến đi xa dù chẳng hề muốn xa em trong giây phút và ai đó khi nói về hạnh phúc sẽ lại nhắc về một chuyến đi xa... (Bùi Nguyễn Trường Kiên. Gửi lời cho gió mang đi... Thơ. NXB Trẻ, 1997, tr. 15-16.)
Unlimited mới đọc được bài thơ này, thấy vui vui ... đúng là mấy "ông" khéo nịnh vợ thật Tự nhiên vợ gọi Tự nhiên vợ gọi. Hết hồn! Câu thơ trượt té. Vui buồn lăn quay Thằng tôi đang ở trên mây Đi tìm câu bát giữa ngày nắng hanh Tự nhiên vợ gọi: Này anh! Giọng quen quen. Vẫn giật mình! Mới đau! Quay sang vợ. Mặt mày chau: - Em làm rớt mất một câu bát rồi! Tròn xoe đôi mắt. Vợ tôi Hỏi: - Gì?... Anh khéo lôi thôi!... Thật là!... Suốt ngày bờ lốc bờ la Rồi còn bắt nạt người ta! Tôi cười: - Thôi! Thiệt là khổ! Nường ơi! Câu thơ mới đó! Mất rồi! Tại em… Vợ rằng: - Thơ thẩn! E hèm! Nhớ em, nhớ ả! Còm men suốt ngày! Lại cười. Tôi bảo: - Ơ hay! Em với ả? Cái cô này! Rõ ghen! Vợ rằng: - Ghen ấy? Cóc thèm Hơi đâu đốt đuốc đi tìm chiêm bao! Và cười. Tôi tiếp: - Mà sao? Hỏi gì thì bảo?! Ồn ào quá thôi! - Hỏi gì em cũng quên rồi! - Đấy! Thấy chưa? Đúng là người bị hâm! - Thế thì anh quá sai lầm Làm thơ mới đúng là hâm… chồng à! Tôi cười ha hả ha ha! - Bài thơ tôi viết cho bà xã yêu Ừ! hâm mới viết những điều Vợ chồng như bống kho tiêu…, và còn Một câu tám nữa rất ngon Thế mà vợ gọi, hết hồn… mất tiêu! Vợ cười: - Anh khéo nịnh liều Vợ chồng như cá kho… yêu nỗi gì? Nhăn răng tôi lại cười khì! Vợ liền giục: - Làm tiếp đi! Kẻo mà… Nguyễn Lãm Thắng Chú thích: Vợ chồng như bống kho tiêu…Câu này trích từ bài thơ "Ngày xuân nâng cốc cùng em" trong tập thơ Điệp Ngữ Tình của Nguyễn Lãm Thắng. Nxb Hội Nhà văn, 2007.